Chồng làm bác sĩ, tối nào cũng đi khám cho bà con trong xã nhưng rất thích đến nhà một em gái chưa chồng, một hôm tôi đi theo thì chứng kiến cảnh tượng

Tôi lấy chồng được 3 năm, chồng tôi là bác sĩ ở bệnh viện huyện. Từ ngày cưới đến giờ, tối nào anh cũng bận rộn với bà con trong xã, ai ốm đau là anh đều nhiệt tình đến tận nhà khám mà chẳng bao giờ đòi tiền. Tôi tự hào vì chồng sống có tâm, nhưng rồi một chuyện lạ dần dần khiến tôi bất an.

Trong bao nhiêu nhà, anh lại đặc biệt hay đến nhà một cô gái trẻ chưa chồng tên H. Hễ nghe tin mẹ H. đau lưng, nhức mỏi, hay chỉ cần than hơi mệt là anh lập tức bỏ dở cơm tối, cầm túi thuốc phóng đi. Có hôm 11 giờ đêm mới về. Tôi thắc mắc thì anh gạt đi:
– “Người ta neo đơn, mẹ già con gái chưa chồng, anh mà không đến thì ai giúp?”

Ban đầu tôi còn tin, nhưng rồi chuyện đó lặp đi lặp lại suốt hai tháng. Điều lạ là, những nhà khác anh đều thu ít nhiều tiền thuốc, còn nhà ấy thì chưa từng lấy một đồng. Tôi hỏi, anh lại cười nhạt:
– “Chút tiền ấy có đáng gì. Hơn nữa… mẹ con người ta quý mến, coi anh như người nhà.”

Tôi càng nghe càng thấy lạnh sống lưng. Linh cảm đàn bà mách bảo có điều gì đó mờ ám.

Rồi một hôm, tôi tình cờ đi qua nhà H. vì có việc. Cánh cửa không khóa, tôi nghe rõ tiếng cười nói khe khẽ bên trong. Mẹ H. ngồi ở gian ngoài, vẻ mặt hồ hởi, còn chồng tôi ở trong buồng, tiếng H. vang lên ngọt lịm:
– “Anh tốt với mẹ con em thế này, cả đời em cũng không quên…”

Tôi chết lặng, toàn thân run lên. Chưa kịp định thần thì mẹ H. bước ra, nhìn thấy tôi liền thoáng giật mình, rồi vội cười gượng:
– “Ôi, vợ bác sĩ đến à? Con vào chơi, bác sĩ đang… khám cho H. trong buồng.”

Tim tôi đập thình thịch. “Khám” ư? Suốt hai tháng không lấy một đồng, tối nào cũng đến, và giờ lại kín đáo trong buồng với một cô gái trẻ?

Tôi đứng trước ngưỡng cửa, vừa muốn xông vào, vừa sợ sự thật mình sắp nhìn thấy.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi gạt cửa bước vào. Cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi như rơi xuống vực: chồng tôi ngồi sát bên H., tay đặt lên vai cô ta, còn H. thì ngước nhìn anh với ánh mắt lạ lùng, chẳng giống một bệnh nhân với bác sĩ chút nào. Trên bàn chẳng có ống nghe, chẳng có thuốc men, chỉ có chén trà còn bốc khói.

Tôi chết lặng vài giây, rồi gằn giọng:
– “Khám bệnh kiểu này à? Hai tháng nay anh bỏ mặc vợ con ở nhà, hóa ra là để đến đây uống trà, trò chuyện thân mật thế này sao?”

Chồng tôi giật mình, lúng túng đứng bật dậy:
– “Em… em hiểu lầm rồi. Anh chỉ… chỉ quan tâm vì họ khó khăn, mẹ già con gái chưa chồng, anh thấy thương nên…”

H. bẽn lẽn cúi mặt, nhưng tôi thoáng thấy nụ cười lấp ló ở khóe môi cô ta. Máu trong người tôi sôi lên.
– “Thương hại đến mức tối nào cũng sang, khám bệnh không công hai tháng liền, lại còn ngồi tình tứ như thế? Anh nghĩ tôi mù hay ngu?”

Mẹ H. nghe tiếng cãi vã vội chạy vào, giọng lấp liếm:
– “Ôi dào, cô đừng nghĩ sai. Bác sĩ đến đây quý mến như người nhà, có gì mà ầm ĩ. Con gái tôi còn chưa chồng, được bác sĩ để mắt cũng là phúc…”

Tôi nghe đến đó thì choáng váng. Hóa ra, họ không coi anh là bác sĩ nữa, mà coi anh như… một mối nhân duyên tiềm tàng cho con gái.

Tôi nhìn thẳng vào chồng, nước mắt lăn dài:
– “Anh chọn đi. Hoặc là về nhà ngay bây giờ, cắt đứt mối quan hệ mờ ám này, hoặc… chúng ta ly hôn.”

Căn phòng bỗng chốc im phăng phắc. H. tái mặt, mẹ cô ta cũng cứng đờ, còn chồng tôi đứng chết trân, không dám nhìn vào mắt tôi.